EMAGAZINE: Có những đứa trẻ "hứng" chữ trên đỉnh núi

Thứ hai - 18/04/2022 12:51   Đã xem: 486   Phản hồi: 0

Đâu phải đứa trẻ nào ở cái tuổi còn đeo khăn quàng đỏ cũng được cái quyền “ăn chưa no, lo chưa tới” và bay bổng với những ước mơ không giới hạn. Với 3 anh em Tuấn, Trúc, Đạt sống trên đỉnh núi Móc Diều, ước mơ của các em hiện tại chỉ là được gặp mẹ, là không phải ra đỉnh dốc “hứng” sóng học bài, là thời gian trôi thật nhanh để học xong lớp 9 còn đi học nghề kiếm tiền phụ giúp ông bà.


Đường lên núi Móc Diều nơi 3 em sinh sống cùng ông bà nội, ngoại vào ngày mưa trơn như đổ mỡ.Ngôi nhà của bà Triệu Thị Tiên và ông Dương Tiến Cường hiện ra trong lớp sương mù dày đặc.
 Mới gần 7 giờ sáng. Bà Tiên đang nấu nồi cám cho lợn dưới bếp, khó nhọc bước từng bước qua khoảng sân đã ướt nhẹp lên nhà. 3 đứa trẻ vừa ăn xong bữa sáng. Hai chị em Vũ Thùy Trúc và Vũ Thành Đạt là cháu ngoại của ông bà. Bố mẹ 2 em bỏ nhau. Mẹ các em đi làm ăn xa đến nay cũng đã được 5 năm và cũng chỉ về thăm con được một lần. Còn Dương Quốc Tuấn là đứa cháu nội mà ông bà cưu mang sau khi bố mẹ Tuấn mỗi người mỗi ngả. Bố Tuấn cũng bỏ quê đi làm ở mãi xa, mẹ Tuấn đã đi bước nữa.
Ở tuổi xế chiều, vợ chồng bà Tiên sức khỏe vốn đã yếu, từ khi bị tai biến bà đi lại càng khó khăn. Cuối năm ngoái, ông cũng bị một trận ốm, cả 2 chân đau gần như không đi lại được, phải nằm viện điều trị một thời gian. Ông bà ở với người con trai út sinh năm 1986, chưa lập gia đình. Nhưng ông bà cũng không rõ con trai bị bệnh gì vì hễ lội xuống bùn là hôm sau các khớp chân đau phải ngồi một chỗ.
Hơn7 giờ sáng, Trúc giục anh Tuấn và em Đạt đi học kẻo muộn. Trúc khoác ba lô lên lưng, một tay kéo theo chiếc bạt cũ, vai vắt chiếc chiếu nhựa đi về phía đỉnh dốc, nơi duy nhất có sóng 4G để học online. Cu Đạt chạy theo chị nhưng bị ông ngoại gọi giật lại, ấn vào tay chiếc áo khoác dặn “cầm thêm đi ra ngoài đó gió lạnh”. Tuấn cầm theo chiếc ô, không quên vơ thêm nắm dây dứa để ở chân cột ngoài hiên nhà. Con chó nhỏ tên là Khai cũng lững thững chạy theo 3 cô cậu chủ. Anh Long buộc chiếc ghế gỗ dài lên xe chở ra làm bàn kê cho lũ trẻ viết bài.

 

Mưa mỗi lúc một dày hạt. Trúc phụ cậu Long rải chiếc bạt lên nóc lán làm mái. Gọi là lán nhưng thực chất chỉ là một ô nhỏ, cả chiều rộng và chiều ngang chỉ độ 1 sải tay người lớn, xung quanh được quây bằng những nan vầu mỏng mảnh. Dù là đất đồi, lạo xạo sỏi cơm róc nước, nhưng cơn mưa từ đêm khiến nền đất đã ẩm sì. Chiếc chiếu trải xuống vì thế cũng chẳng thể còn khô ráo. Đạt bỏ dép, ngồi xuống chiếu, lôi từ trong cặp ra cuốn vở sờn mép đặt lên chiếc ghế gỗ. Chốc chốc em lại lấy tay áo thấm giọt nước từ trên mái rơi trúng vở. 
Tuấn lấy ô gài thêm lên mái chỗ Đạt ngồi rồi cầm nắm dây đi vòng quanh lán buộc 4 góc bạt vào thanh vầu cho khỏi tốc mái… 3 anh em ngồi co cụm vào nhau trong chiếc lán đã hẹp lại càng hẹp hơn vì cái cột chống mái đặt ở giữa lán.

Đã đến giờ vào lớp, sau vài phút điểm danh, cô giáo chiếu màn hình yêu cầu học sinh chép bài vào vở. Chiếc điện thoại để giữa. 2 anh em Tuấn và Trúc phải cố gắng ngó vào  chiếc màn hình bé xíu, lúc mờ lúc rõ. Chốc chốc hình ảnh trên màn hình lại nhòe nhoẹt. Tuấn và Trúc thay nhau đứng dậy huơ huơ chiếc máy trên cao tìm sóng và đọc cho người kia chép bài. Cứ như thế cho đến khi tiết học kết thúc.
Cũng biết không có đủ thiết bị cho cháu học sẽ ảnh hưởng đến việc tiếp thu bài của bọn trẻ, nhưng gia đình liên tục ở trong diện hộ nghèo và cận nghèo, ông bà Tiên đã tính toán cả năm vẫn không sao dành dụm đủ tiền mua thêm điện thoại thông minh cho các cháu học.

 
 
Điều kiện sống và học tập khó khăn nên ước mơ của 3 anh em Tuấn, Trúc và Đạt dường như cũng nhỏ bé, giản đơn hơn bạn bè đồng trang lứa. Các em chỉ mong có thêm chiếc máy tính hoặc điện thoại ít tiền thôi cũng được, miễn là vào được mạng để học cho kịp bài thầy cô giảng và nhà ông bà có mạng ổn định để các em được ngồi trong nhà học, không còn phải dầm mưa, nắng nữa.
Còn ước mơ xa hơn của các em, nghe thôi cũng đủ thắt lòng. Cô bé Trúc rụt rè, lí nhí “em chỉ mong được gặp lại mẹ thôi”. Dứt lời là 2 con mắt đã ầng ậc nước, rồi cứ thế nước mắt đã lã chã chảy tràn trên gương mặt gày gò của em.
Giải lao giữa tiết học, Tuấn ra khỏi lán, ngồi trên mỏm đất hướng mắt xuống con đường mòn ngoằn ngoèo dưới chân núi. Tuấn ít nói, gương mặt và đôi mắt em luôn thường trực nét buồn vời vợi. Tôi nhớ lại lời của bà nội em nói khi sáng, “Từ khi nó về đây ở lúc nào nó cũng buồn thỉu buồn thiu như thế. Chắc nó nghĩ bố mẹ không quan tâm đến nó. Con bé Trúc thì mong muốn đi học tiếp cấp 3, còn nó bảo hết lớp 9 thôi là nó bỏ học. Tôi bảo không được, phải học lên nữa sau mới đỡ khổ nhưng nó chưa nghe”. Hỏi Tuấn về mong muốn sau này, câu trả lời của em khiến người nghe đắng đót, bởi ở tuổi của em lẽ ra đó là điều em chưa cần lo tới. Tuấn dự định học xong lớp 9 sẽ đi học nghề sửa xe. Bởi vì chỉ có như thế em mới sớm có thể tự lo cho mình và đỡ đần cho ông bà.
 Càng về trưa con mưa càng nặng hạt, ông Cường che chiếc ô đã gãy gần hết, vòm ô chỉ xòe đủ để che kín được chóp đầu ra lán nơi các cháu học. Sau khi hất cho mấy bọng nước đọng trên mái lán chảy xuống, ông lặng lẽ ra ngồi chỗ mỏm đất nơi Tuấn ngồi ban nãy.
Ở độ tuổi gần 80, răng rụng, mắt mờ nhưng ông vẫn đang phải canh cánh nỗi lo của người cha đối với những đứa con chưa đủ lớn. Ông nói mà giọng lạc đi: Nuôi con mình khó một thì nuôi cháu khó gấp trăm lần cô ạ. Nếu chỉ cần cho chúng nó ăn, nó mặc thì 2 thân già chúng tôi còn cố được. Đằng này ngay cả việc học của chúng cũng khác xưa, đến cái mạng ba, bốn gờ (3G, 4G) gì đấy chúng tôi cũng đâu biết, làm sao mà kèm cặp cho chúng nó được. Mỗi lần mưa gió thế này, thấy anh em chúng nó phải dẫn nhau ra ngoài trời để học thế này thương lắm mà không biết làm sao. Trẻ con mà, cũng có lúc đứa này, đứa kia làm sai nhưng đánh mắng hay không tôi cũng phải nghĩ nhiều lắm. Con mình thì có mắng mấy câu cũng là chuyện bình thường, nhưng đây cả 3 anh em nó đã chẳng có bố, mẹ bên cạnh, ở với ông bà mà ông hay bà mắng sẽ lại tủi thân. Bố mẹ chúng cũng cực chẳng đã nên mới phải bôn ba đi làm, bỏ lại con thế này.
Thở dài hồi lâu ông nói tiếp: Chúng tôi giờ sức yếu chẳng làm được việc gì nhiều. Bao việc nặng trong nhà một mình thằng Long cáng đáng hết, nhưng sức nó cũng có hạn. 3 đứa trẻ đứa nào cũng thạo việc nhà, từ chăn bò, băm chuối và cấy đều rất giỏi… Chỉ tội cho chúng quá thiệt thòi.

 

 

Tác giả bài viết: Kim Ngân - Hoàng Thi

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Thống kê truy cập

  • Đang truy cập361
  • Hôm nay32,746
  • Tháng hiện tại98,125
  • Tổng lượt truy cập22,492,128

Hình ảnh nổi bật

STT 13

Mẫu đơn xin gia nhập Hội Nhà báo Việt Nam

Lượt xem:80 | lượt tải:30

STT 13

Mẫu danh sách đề nghị cấp thẻ hội viên mới

Lượt xem:80 | lượt tải:27

09/2023/NQ-HĐND

Nghị quyết ban hành Quy định nội dung, mức chi đối với tập thể, cá nhân đoạt giải trong kỳ thi, cuộc thi Quốc tế, Quốc gia thuộc lĩnh vực giáo dục - đào tạo, thể dục - thể thao, văn học- nghệ thuật, thông tin - truyền thông

Lượt xem:558 | lượt tải:129

274/TB-VPCP

Toàn văn kết luận của Thủ tướng tại buổi làm việc với Hội Nhà báo Việt Nam

Lượt xem:554 | lượt tải:179

mẫu 1

mẫu đơn đề nghị tặng kỷ niệm chương Vì sự nghiệp báo chí Việt Nam

Lượt xem:732 | lượt tải:182

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây